MS59: Phạm Thị Mỹ Thuyền

Họ tên: Phạm Thị Mỹ Thuyền
Tên đăng nhập website www.infoq.vn: thuyenpham100992@gmail.com
Ngày tháng năm sinh: 10/09/1992
Công việc hiện tại: sinh viên
Sở thích: nấu ăn, đi du lịch.

Có những thứ qua đi, những kỷ niệm về những người thân thương có lẽ đâu đó trong tôi có lúc đã nhạt nhòa. Giữa những bộn bề trong cuộc sống, từ việc học hành, vui chơi cùng chúng bạn, thì trong góc khuất tâm hồn, tôi cũng cần đến sự yên tĩnh. Yên tĩnh để biết và suy ngẫm, để ngẫm nghĩ và biết được rằng mình đã làm được gì cho cuộc sống, đã làm được gì cho những người thân thương, những người mà từng ngày, từng giờ nhìn tôi khôn lớn, chăm bẫm cho tôi từng miếng ăn giấc ngủ. Có lẽ tôi được may mắn hơn nhiều người, được lớn lên trong một gia đình mà nơi đó có ba, có mẹ và anh trai. Mặc dù gia đình tôi cũng không phải thuộc diện giàu có gì, nhưng ba mẹ tôi luôn cố gắng và nổ lực để tôi và anh trai không thiếu thốn, hoặc thua thiệt gì với bạn bè.
Nhớ ngày còn nhỏ, mỗi lần được ba mẹ hứa dẫn đi chơi, thì cả đêm chẳng thể nào chợp mắt, trong lòng cứ nhói lên một niềm vui khó tả. Ừ thì tôi cũng là trẻ con mà, cũng cần được vui chơi, cũng cần được hưởng cái niềm vui trẻ thơ, mà đến bây giờ tôi mới biết đó là điều hạnh phúc nhất.
Từ khi bước vào cấp 2, các chuyến đi chơi của tôi cùng gia đình ngày càng ít lại, không phải vì gia đình tôi không đi chơi, mà vì khi đó tôi cảm thấy chán khi đi với gia đình. Cái tuổi hiếu động, thích được đi chơi với bạn bè cùng chan lứa, vì tôi nghĩ bạn bè mới hợp với tôi, cùng nghịch ngợm, chơi đùa hay làm những gì mình thích mà khi đi với gia đình thì tôi chẳng bao giờ được phép làm như vậy, tôi cho rằng ba mẹ tôi cổ hữu.
Thời gian trôi đi, lấy đi biết bao kỉ niệm của tôi với gia đình, cuốn tôi theo những dòng xoáy của cuộc đời, những lo toan, suy nghĩ, vất vả của việc học hành. Để rồi giờ đây ngồi ngẫm lại, chỉ có gia đình mới cho tôi cảm giác an toàn và hạnh phúc. Một buổi sáng thức dậy, chợt thấy mẹ ngồi nhổ tóc bạc cho ba, thì tôi mới nhận ra ba đã già thật rồi, tóc đã bạc rất nhiều, và tôi lại nhìn qua mẹ, đôi mắt đầy vết chân chim, hằn lên những nhọc nhằn và khổ cực ngày trước. Bây giờ thì cuộc sống của gia đình tôi cũng khấm khá, không cần phải lo cái ăn, cái mặc nữa, anh trai tôi thì cũng đã có việc làm ổn định, còn tôi thì chuẩn bị ra trường. Nhiều lần ngồi nghe ba mẹ nói chuyện về cuộc sống, về gia đình, rồi dặn dò tôi và anh trai phải cố gắng mà làm việc, có lần ba mẹ tôi nói: “ Hai đứa học hành đàng hoàng, ra trường xin việc làm, nếu xin được việc thì tốt, không được thì ba mẹ sẽ tìm cách nhờ vả hay chạy chọt cho có việc làm, thời buổi này kinh tế khó khăn, việc làm cũng chẳng dễ gì xin được. Khi đi làm rồi thì tự lo nuôi sống bản thân, lấy tiền lương mà chi tiêu, ba mẹ thì cũng chẳng cần hai đứa nuôi hay cho tiền chợ búa làm gì, làm ra lương đủ xài là được, dư giả thì để dành tiền lấy vợ, lấy chồng, còn ở với ba mẹ thì ba mẹ nuôi cơm “. Nghe ba mẹ nói mà tự nhiên trong lòng nhói lên một cảm xúc khó tả, nhọc nhằn nuôi con cái suốt hai mươi mấy năm qua mà chẳng mong con cái nuôi lấy một ngày, chỉ mong con cái có việc làm ổn đinh, nuôi sống bản thân mình.
Người ta thường nói, có con cái rồi mới biết được lòng của ba mẹ, khi con còn nhỏ bế bồng trên tay thì lo sợ con ốm đau, không khỏe mạnh. Khi con tới tuổi đi học thì lo con ham chơi không chịu học hành, rồi còn phải lo cho con ăn học, vì chỉ có học mới có tương lai. Khi con trưởng thành thì lo cho công việc, rồi chuyện dựng vợ, gả chồng. Đến khi con lập gia đình thì lại lo không biết con có được hạnh phúc, gia đình có yên vui, đầm ấm hay không? Từ lúc sinh con ra, đến khi con lớn lập gia đình thì ba mẹ không lúc nào không lo nghĩ, mỗi năm, mỗi tháng thì có mỗi cái lo khác nhau.
Tháng rồi có mấy dì, với cậu dưới quê lên chơi, ba mẹ mới bàn bạc là mướn xe đi ra Vũng Tàu chơi rồi chiều về, vì mấy khi mấy dì, mấy cậu mới lên thăm, ở dưới quê thì cuộc sống khó khăn, nên việc đi chơi đối với mấy dì, cậu là chuyện xa vời. Sau khi nghe ba mẹ bàn bạc thì mấy dì quay qua hỏi tôi có đi cùng gia đình không? Thì mẹ tôi bảo: “ Nó giờ thì chỉ có đi với bạn bè thôi, chứ mấy người già như tụi mình thì nó không them đi chung đâu “. Nghe mẹ nói sao mà xót xa, mà cũng đúng, lâu lăm rồi tôi đã không cùng đi với gia đình, thế nên tôi đã nói rằng: “ Lâu rồi không đi với nhà, nay đi cho vui “. Thế là mẹ cười, và tôi biết lý do khiến mẹ cười. Thế là tôi cùng mẹ và các dì đi siêu thị mua đồ ăn, rồi các thứ linh tinh để chuẩn bị cho chuyến đi Vũng Tàu.
Sau một ngày ở Vũng Tàu về, sau chuyến đi chơi cùng gia đình, tối đêm đó tôi cảm thấy hạnh phúc len lỏi trong tim vì cả ngày tôi nhìn thấy ba mẹ cười, nụ cười của niềm vui sướng khi thấy con gái đi chơi cùng. Có thể mùa hè này cũng như biết bao mùa hè khác, cũng đến rồi lại đi, nhưng đối với tôi, hè này hạnh phúc hơn, vui hơn vì tôi biết được rằng, tôi đã khiến ba mẹ cười nhiều.
Con yêu ba mẹ!
| Thể lệ cuộc thi | Bình chọn | Giải thưởng